Khi bước vào cuộc sống hôn nhân, ai cũng muốn hạnh phúc, ai cũng mơ về một mái ấm gia đình trừ những cuộc hôn nhân không phải vì yêu. Khi có quá nhiều bất đồng, mâu thuẫn không thể hóa giải nổi, buộc người ta phải cắn răng bước ra tòa. Trường hợp của tôi, hôn nhân đang đứng trước ngưỡng cửa ra tòa vì những mâu thuẫn không thể giải quyết.
Tôi là một giáo viên THPT, cưới vợ gần hai năm, hiện tại có một mụn con kháu khỉnh được hai tháng tuổi. Càng ngày vợ chồng tôi càng nảy sinh những mâu thuẫn bắt nguồn từ cách sống, quan điểm sống khác nhau. Vợ tôi là người tốt, yêu chồng thương con nhưng chúng tôi quá khác biệt. Trong chi tiêu, vì vợ chưa đi làm, đồng lương 4 triệu một tháng của tôi quả là khó khăn vô vàn. Thế nhưng vợ tôi lại có thói quen chi tiêu lãng phí. Ví dụ mua cái gì đó 8 nghìn đồng, vợ đưa 10 nghìn và không cần lấy lại hai nghìn. Con mới sinh được một tuần mà cô ấy đã lên mạng đặt một bộ ba lô sau này cho con đi du lịch.
Khi vợ đẻ, ông bà nội ngoại cho ít tiền, tôi giữ tài khoản, luôn ghi chép mọi chi tiêu để sau này khi vợ sinh xong tôi giao lại tài khoản, khỏi cần tranh cãi vì đã ghi rõ ràng. Vợ bảo tôi tính toán từng ngàn lẻ một, tôi bảo cái gì đáng thì mấy chục triệu anh cũng ráng mua, không đáng thì một nghìn anh cũng không mua, vợ bảo thế thì cả đời chắc cô ấy không mua nổi gì cho con. Mới cưới, tôi xin được một căn nhà của trường để ở, vị trí vô cùng thuận lợi cho việc bán nước, sinh tố…, tôi đề nghị vợ dùng số tiền sau đám cưới có được mở quán, tôi sẽ phụ giúp rửa ly tách, vợ không chịu vì “Em không muốn cứ phải phục vụ từng ly nước”. Vợ muốn mở shop thời trang trong khi vốn chúng tôi không đủ, lại phải thuê mặt bằng, chưa kể thu hồi vốn lâu. Tôi có thể ép vợ phải làm nhưng như thế cô ấy không vui mà khách khứa chắc sẽ bỏ đi vì thái độ phục vụ miễn cưỡng. Đến nay tiền vàng đã tiêu sạch, vợ vẫn còn chỗ dựa là ông bà ngoại.
Nhà ông bà ngoại cũng chẳng giàu có gì nhưng quả thực ông bà cực kỳ quan tâm con cái, bao bọc từng tí một, đến nỗi vợ tôi năm nay 26 tuổi chưa từng phải tự kiếm tiền cho mình. Tôi có một khát khao là mỗi ngày đi làm về, cảm nhận được không khí của một tổ ấm, được ngồi ăn cơm với vợ, vợ chồng no đói bên nhau. Vậy mà đó là ước mơ xa xỉ của tôi. Từ ngày cưới nhau, chỉ một vài lần hiếm hoi chúng tôi có bữa cơm riêng, vợ vì chưa có việc làm nên xuống nhà ngoại ở để tiện phụ giúp ba mẹ, nhân tiện tôi cũng thường xuyên phải ăn cơm ở nhà ngoại. Tới bữa cơm tôi ngồi ăn cho nhanh để đứng dậy, khỏi phải nghe cả nhà rôm rả chuyện hàng xóm láng giềng ai chửa hoang, ai bất hiếu, ai sống dơ bẩn...
Có hôm tôi viện lý do đi làm về, trưa lười xuống nhà ngoại và tôi đi ăn cơm bụi hoặc tự đi chợ nấu cơm và dọn cơm ra ăn một mình. Khi tôi ít xuống nhà ngoại, có lúc nguyên ngày không xuống vợ tôi sẽ lên Facebook đăng lên tường rằng “Chỉ có ba mẹ mình là thương mình thôi” hoặc là “Mẹ chỉ yêu Bi thôi”. Mơ ước có cuộc sống riêng tư, được ăn cơm cùng gia đình nhỏ mỗi ngày, được đi dạo công viên, bờ hồ, được tự tay chăm sóc vợ con trở nên xa vời. Điều đó cũng gây mâu thuẫn không nhỏ giữa hai vợ chồng tôi.
Về cách nuôi con, vợ quan niệm không để con thiếu thốn tình thương hay gì cả, do đó cô ấy vồ vập lấy con ngay khi con ẹ ẹ lên vài tiếng. Vợ tôi quan niệm chăm bẵm con, bao bọc con như bà ngoại đã làm với cô ấy, có đói có khổ không để con phải khổ. Tôi bảo, thương con ai cũng thương nhưng phải dạy nó tính tự lập, tự làm, nó phải được phát triển theo năng khiếu của nó. Tôi quyết liệt phản đối việc bà ngoại đóng kín bưng phòng vợ khi đẻ, để chậu than dưới gầm giường, việc này đã khiến vợ tôi khóc thét. Với cả nhà vợ, tôi là kẻ hỗn láo, dám chống lại mẹ vợ. Cuối cùng mẹ vợ đã chịu nhượng bộ bỏ chậu than ra ngoài sau một tháng tôi đấu tranh, nhưng vì “không phải mẹ sợ mày mà là để sau này vợ mày đau lưng nhức mỏi mày chăm cho mày biết". Giờ lâu lâu cô ấy lại than rằng không được hơ than đau tay đau chân, đau lưng quá. Như vậy cách nuôi con chúng tôi cũng không thể thống nhất.
Về tín ngưỡng, vợ tôi tin rằng có ma quỷ, âm hồn đang phá cô ấy. Vợ tôi và mẹ cô ấy từng nhiều lần đi gặp thầy bói, còn vô số những mê tín xoay quanh vấn đề nuôi con nữa, điều này chúng tôi cũng không thể dung hòa. Từ những mâu thuẫn tôi cũng nhìn lại bản thân, có phải mình cũng có lỗi? Tôi không nhậu nhẹt, cờ bạc, cá độ, còn phụ giúp vợ giặt đồ, nay vợ đẻ ở nhà ngoại tôi đều giặt tã cho con, thức đêm ẵm con khi nó khóc, giúp bà ngoại bán tạp hóa, khi còn ở nhà tôi cũng không để vợ phải tự làm việc nhà. Tôi có một thói quen mà vợ không ưa, tôi cũng không bỏ đó là mỗi cuối tuần phải xem đội bóng tôi yêu thích của mình thi đấu. Những lúc đó, nếu không có gì bất thường tôi sẽ tụ tập với chiến hữu xem bóng đá. Nếu đá vào giờ khuya, khi còn ở với nhau không phải ở nhà ngoại như bây giờ thì tôi xem ở nhà để vợ khỏi một mình.
Tôi chỉ ước mơ, khát khao có cuộc sống riêng tư, có một tổ ấm của riêng mình, nhưng ước mơ đó sao mà cao và xa quá. Khi tôi nghiêm túc nghĩ về việc ly hôn, bản thân cảm thấy xấu hổ vì như thế mình là người chồng, người cha thất bại. Tôi đã suy nghĩ rất lâu, thao thức nhiều đêm liền, mong có cách nào đó không phải là ly hôn. Các bạn đọc, tôi tha thiết mong các bạn có thể cho tôi một vài giải pháp hữu ích để thoát ra khỏi mớ bòng bong này.
Hữu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét